17/11/14

Quan võ, Quan văn và đứa trẻ hư

 Quan võ, Quan văn và đứa trẻ hư
Có một làng nhỏ ven sông
Có một đứa trẻ láo, ngông nhất đời
Quan văn thưởng ngoạn đi chơi
Đi qua làng ấy đang phơi phới lòng
Đứa trẻ thấy thế thong dong
Trèo lên cây đái xuống đầu ông quan
Quan văn chẳng phạt, khen ngoan
Gọi đứa trẻ xuống mười quan thưởng liền
Rằng nhỏ anh hùng một miền
Thấy quan chẳng sợ, tài hiền lắm thay
Thằng nhỏ thấy thế tưởng hay
Khoe khoang sung sướng hết ngày đến đêm
Chuyện cứ tưởng thế là êm
Làm cho đứa trẻ càng thêm ngông cuồng
Quan văn thế nhưng cao tay lắm
Sai quan võ tức tốc đi tuần
Quan võ nhận lệnh đi ngay
Làng kia thẳng tiến cả ngày đến nơi
Thằng nhỏ thấy thế quen mui
Cũng trèo lên đái, Ối thôi chết rồi
Đầu một nẻo, thân một nơi
Than ôi bé đã lìa đời tiếc thay
Truyện này tích kể xưa nay
Răn dạy những kẻ suốt ngày cuồng ngông
Gặp cao nhân không cần hạ thủ
Mượn tay người trừng phạt mới hay
Muốn tốt trong cõi đời này
Ôn tồn, khiêm tốn người bày cho ta
Biết mười cũng chẳng ba hoa
Biết một học tiếp ai là chê đâu
Các cụ xưa đã có câu:
“Khôn đâu đến trẻ, khoẻ đâu đến già”
Trẻ phải học mẹ, học cha
Học thầy, học bạn mới là người hay! 

nguồn vn88.com

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

pt>