Hiển thị các bài đăng có nhãn Truyện ngắn. Hiển thị tất cả bài đăng
Hiển thị các bài đăng có nhãn Truyện ngắn. Hiển thị tất cả bài đăng

BÁN TỰ VI SƯ




Có một cậu học trò
Vừa dốt vừa chậm chạp
Sáng sớm mùng ba Tết
Một mình đến chúc thầy
Ông đồ ngạc nhiên thay
Bèn kéo tay hỏi nhỏ:
"Bạn đâu con không rủ
Lại đi sớm giờ này?"
Cậu học trò khoanh tay:
"Thưa, vì con học dốt
Tiếp thu chậm nhất lớp
Nên rất ngại đi cùng
Vả lại nếu đi chung
Thầy hỏi han bạn giỏi
Con đâu còn cơ hội
Được trò chuyện cùng thầy?"
Ông đồ sững vài giây
Rồi quay sang gọi vợ
Mang ra một khay lễ
Xôi gà và phong bao
Nâng khay lễ ngang đầu
Ánh mắt đầy thiện cảm:
"Thầy có chút lễ mọn
Tết này xin biếu con!"
Mắt mở to trợn tròn
Cậu học trò lắp bắp
Cúi rạp người xuống đất:
"Mong thầy đại xá cho!
Con mắc tội hồ đồ
Nói mà không suy nghĩ
Xin thầy đừng làm thế
Con sợ lắm thầy ơi!"
Ông đồ vội đỡ lời:
"Con không sai gì cả
Một bài học vô giá
Con vừa dạy cho thầy...
Dù trò dốt trò hay
Bần hàn hay giàu có
Lòng người thầy phải tỏ
Sáng rỡ như trăng rằm
Đối xử cho công bằng
Mới là người thầy tốt
Con cho ta bài học
Cũng là thầy ta rồi!"
Phàm sống ở trên đời
Ai cũng đều phải học
Nên đều có ít nhất
Một người thầy cho mình
Ở giữa cõi nhân sinh
Không gì hoàn hảo cả
Nên ai cũng có thể
Có ai đó gọi... "thầy"!
St:


Chuyện vui cuối năm " Chuyện cô lái đò "



Cô lái đò đưa khách qua sông. Đò cập bến cô lái thu tiền từng người.
Sau hết đến nhà sư. Cô lái đò đòi tiền gấp đôi.
Nhà Sư ngạc nhiên hỏi vì sao?
Cô lái mỉm cười:
-Vì Thầy nhìn em…
Nhà sư nín lặng trả tiền và bước lên bờ.
o0o

Một hôm nhà sư lại qua sông. Lần nầy cô lái đòi tiền gấp ba.
Nhà sư hỏi vì sao?
Cô lái cười bảo:
-Lần nầy Thầy nhìn em dưới nước.
Nhà sư nín lặng trả tiền và bước lên bờ.
o0o

Lần khác nhà sư lại qua sông.
Vừa bước lên đò nhà sư nhắm nghiền mắt lại đi vào thiền định.
Đò cập bến cô lái đò thu tiền gấp năm lần.
Nhà sư hỏi vì sao?
Cô lái đáp:
-Thầy không nhìn nhưng còn nghĩ đến em.
Nhà sư trả tiền và lên bờ.
o0o

Một hôm nhà sư lại qua sông.
Lần nầy nhà sư nhìn thẳng vào cô lái đò…
Đò cập bến, nhà sư cười hỏi lần nầy phải trả bao nhiêu?
Cô lái đáp:
-Em xin đưa Thầy qua sông, không thu tiền.
Thiền sư hỏi:
-Vì sao vậy?
Cô lái cười đáp:
-Thầy nhìn em, nghĩ đến tiền, mà không còn nghĩ tới em nữa…
Do vậy em xin đưa Thầy qua sông mà thôi...
o0o

Vài năm sau đó có một Việt kiều trở về thăm quê hương.
Cô lái đò đưa khách qua sông. Thuyền ra giữa dòng, khách nhìn cô lái đăm đăm.
Cô lái cũng chợt nhận ra khách ... là vị thiền sư năm xưa, bây giờ đã đổi khác ...
Mái tóc để dài, bộ quần áo thời trang thay cho bộ nâu sòng ngày cũ.
Đò cập bến cô lái thu tiền từng người. Khách là người cuối cùng rời đò.
Cô lái đòi tiền gấp mười. Khách hỏi vì sao ?
Cô lái trả lời tỉnh queo:
-Đó là giá Dziệt kìu !!

Sưu tầm

BÀI HỌC ĐỂ QUÊN LẠI


Người con trai đưa cha già vào nhà hàng ăn tối. Người cha già nua yếu ớt khi ăn cứ làm rơi vãi đồ ăn lên quần áo. Khách các bàn ăn chung quanh ai cũng liếc nhìn ông ta không dấu vẻ ghê tởm, nhưng chàng trai vẫn điềm tĩnh như bình thường.
Ắn xong, anh con trai không một chút lúng túng, lặng lẽ đưa cha mình vào phòng vệ sinh, lau sạch các mẩu đồ ăn, các vết dơ, chải lại mái tóc bạc cho cha, sửa lại cặp kính lão cho ngay ngắn trên sống mũi cha.
Khi họ trở ra, cả nhà hàng im phăng phắc nhìn hai cha con họ. Không hiểu sao lại có người có thể làm cho tất cả mọi người đều ngượng nghịu chung như thế.
Người con trai trả tiền bữa ăn xong, rồi dìu cha ra về.
Lúc ấy, một người đàn ông lớn tuổi trong số các thực khách buột miệng gọi với theo người con, ông ta hỏi: “Anh bạn trẻ này, anh có nghĩ là anh để quên cái gì đó ở đây không vậy ?”
Chàng trai liếc nhanh chỗ ngồi ban nãy rồi trả lời: “Không, thưa ông, cháu đâu có để quên gì ở đây ạ…”
Người đàn ông nhẹ nhàng bảo: “Có, anh có quên, anh đã để quên lại nơi đây một bài học cho tất cả những ai làm con, và để quên lại niềm hy vọng cho tất cả những ai làm cha”.
Nhà hàng chìm vào yên lặng…
Từ Facebook của SARADHA JITENDRAN
Bản dịch của Ks. Thái Vũ
(st)

mình yêu nhau kiểu lợi dụng nhe


Anh vào thành phố biển ấy công tác trong 2 năm. Ngày đặt chân đến nơi đây, anh tràn đầy hứng khởi. Anh thích cuộc sống vừa có gì đó sôi động những vẫn có những khoảng không gian trầm tư cho nỗi buồn mà ai đó bỗng dưng có. Trong lòng anh cũng thấy nặng nề lắm. Bởi vì, anh bỏ lại phía sau lưng một niềm đau.
Anh gặp cô ở nơi làm việc. Cô khác xa với những đồng nghiệp nữ khác. Cô như một chú ốc sên lúc nào cũng co mình lại. Có cảm giác như cô luôn sợ bị ai đó làm tổn thương vì thế cách tốt nhất mà cô chọn là không tiếp xúc với ai cả. Sự mong manh và có phần đáng thương ấy của cô lại khiến anh chú ý. Anh muốn thử đưa tay ra để tạo sự tin tưởng, dù gì, cô cũng là đồng nghiệp. Anh biết điều đó là rất khó nhưng anh muốn thử xem sao.

Anh là người sống sôi nổi, náo nhiệt nên mỗi khi anh xuất hiện ở đâu là bầu không khí ở đó cũng rộn rã tiếng cười. Có đôi lúc anh để ý thấy cô khẽ mỉm cười trước một lời tếu táo của anh nhưng khi bắt gặp ai đó nhìn mình, cô lập tức trở về với khuôn mặt bình thản.

Mọi người trong công ty nói cô rất đáng thương bởi vì cô từng bị phụ tình. Ra là thế, con gái thường như vậy họ luôn có khao khát yêu thương và được yêu thương. Khi họ đóng băng thế giới của mình lại là lúc họ sợ mình bị tổn thương. Anh đoán cô đã yêu nhiều, yêu chân thành và nhận lại những đắng cay không kể xiết:

- “Anh ngồi đây được chứ?”

Đó là hôm anh bắt đầu làm quen với cô trong bữa cơm trưa tại văn phòng. Cô không hồ hởi cũng chẳng xa lánh. Cô chỉ khẽ gật đầu. Hôm ấy, anh hỏi cô về rất nhiều thứ và sự tếu táo của anh chưa bao giờ thất bại trước người đối diện. Lần này, anh đã làm cô bật cười. Một nụ cười hết sức tự nhiên, như thể lâu rồi cô đã không dám cười.



Cô như một chú ốc sên lúc nào cũng co mình lại. Có cảm giác như cô luôn sợ bị ai đó làm tổn thương vì thế cách tốt nhất mà cô chọn là không tiếp xúc với ai cả. (Ảnh minh họa)

- “Em nên cười nhiều như vậy, trông em sẽ rất xinh”.

6 tháng anh đến với vùng đất mới là những tháng ngày đầy màu sắc, anh gặp gỡ nhiều người, làm quen với nhiều việc. Nhưng, đâu đó trong lòng anh vẫn canh cánh một lời thề…

Cô và anh cũng đã thân thiết với nhau hơn. Cô cười nhiều, thi thoảng còn chủ động ra bắt chuyện với mọi người. Sự thay đổi của cô khiến mọi người bất ngờ và có phần lạ lẫm. Một vài đôi mắt tinh ý trong số họ đoán rằng: Cô đang yêu. Mà người cô thầm yêu không ai khác chính là anh!

Phải thừa nhận rằng anh như một làn gió mát lành thổi vào nơi đây một cái gì đó tươi mới, thú vị. Tất cả mọi người đều cảm thấy hào hứng hơn. Và cô cũng không nằm ngoài số đó. Cô thích cái cách mà anh sống, hoạt náo, vui vẻ và tràn đầy năng lượng. Mỗi ngày mới đến công ty, điều đầu tiên mà cô làm là lén nhìn anh cười. Chỉ vậy thôi, cô có đủ hứng khởi bắt đầu công việc.

Thực ra thì… trước đây cô không như vậy. Cô đã sống hồn nhiên, ngây thơ và sự đáng yêu đó của cô vô tình trở thành mũi dao đâm ngược lại tim cô. Cô đã yêu chân thành, thánh thiện nhưng tiếc là tình yêu cô đặt lầm người.

Buổi tối hôm đó, cô lấy hết can đảm chờ anh dưới nhà để xe. Thoáng thấy bóng anh, cô mạnh dạn chạy tới ôm chầm lấy:

- “Mình thử yêu nhau nhé”

Anh hơi bất ngờ nhưng anh vẫn đứng yên lặng. Nếu là một cô gái khác, anh sẽ đẩy ra và nói cho cô ấy hiểu rằng mọi chuyện cần đến từ hai phía. Nhưng cô là một người hoàn toàn khác. Cô không đáng phải chịu một cái hất tay ra chứ đừng nói là những lời tổn thương:

- “Nhưng…”

- “Đừng nói gì cả. Mình cứ thử yêu nhau đi” – Cô đưa tay chắn ngang miệng anh để ngăn anh không thốt ra lời nào đó khiến trái tim cô đau nhói.

- “Em không sợ tôi lợi dụng em, như người trước…”

- “Anh cứ lợi dụng đi. Mình sẽ yêu nhau kiểu lợi dụng. Chẳng phải anh cũng đang cô đơn đó sao?”

Lần này thì anh sững sờ người. Hóa ra, cô là người duy nhất đọc được trong sự hài hước, vui nhộn của anh là một tâm hồn đang rỉ máu. Anh không mạnh mẽ như cái vẻ bề ngoài của mình. Và việc anh vào đây không phải là tìm một chân trời mới tạo dựng sự nghiệp. Là anh đi trốn tránh… Anh vùng vẫy muốn thoát khỏi cảm giác thất vọng và nỗi đau.

Cô nhạy cảm hơn anh nghĩ và hơn mọi người tưởng. Anh tưởng mình hiểu cô nhưng thực chất anh chẳng hiểu gì nhất. Cô im lặng nhưng lại hiểu quá nhiều.



Họ chưa bao giờ hứa hẹn với nhau về tương lai, không ràng buộc nhau về trách nhiệm. Điều họ quan tâm là mỗi ngày bên nhau, họ xoa dịu cho nhau nỗi đau, tạo cho nhau niềm vui và tiếng cười. (Ảnh minh họa)

- “Nhưng có một điều kiện…”

- “Anh nói đi”

- “Dù sao này có thế nào, chúng ta sẽ phải luôn vui cười”.

- “Không… Chúng ta phải vui cười thực sự, đừng cố giả vờ tạo ra điều đó”

- “Uhm…”

- “Vậy thì đi thôi”

- “Đi đâu em?”

- “Đi ăn tối và xem phim. Bắt đầu hẹn hò thôi chứ”.

Họ bắt đầu tình yêu hợp đồng theo cách đó: Tự nhiên, tỉnh bơ đến khó hiểu.

Hơn 1 năm sau họ vẫn tiếp tục yêu nhau. Ai cũng thấy họ là một đôi thật đẹp. Cô hoạt bát, đáng yêu và hồ hởi hẳn lên. Còn anh thì mỗi lúc một thêm chững chạc và cuốn hút. Họ chưa bao giờ hứa hẹn với nhau về tương lai, không ràng buộc nhau về trách nhiệm. Điều họ quan tâm là mỗi ngày bên nhau, họ xoa dịu cho nhau nỗi đau, tạo cho nhau niềm vui và tiếng cười. Cũng có thể gọi đấy là một thứ tình yêu kì quặc. Nhưng đúng là, cả anh và cô đều đã khác, theo một chiều hướng tích cực hơn nhờ thứ tình yêu tạm bợ này.

Hôm anh về, sân bay đông nghẹt. Cô đứng tiễn anh ở một góc hành lang:

- “Anh sẽ nhớ em chứ?”

Anh gật đầu.

- “Anh có hối tiếc gì không”

Anh lắc đầu

- “Anh sẽ giữ lời hứa chứ?”

Gật đầu.

Anh im lặng và cảm thấy nghẹn không thể mở lời.

- “Lần trước em cũng đã hi vọng rất nhiều và rồi bị tuyệt vọng vì sự ra đi phũ phàng của anh ta. Em đã nghĩ mình không thể yêu ai thêm được nữa. Nhưng em đã sai. Khi gặp anh, em đã muốn thử xem trái tim mình có thể rung động không. Và sự thật là… em đã lại yêu. Cuộc tình này dẫu không thành nhưng em không bi lụy. Nó giúp em hiểu ra rằng không phải tình yêu nào cũng tới đích nhưng không vì thế mà ta bỏ cuộc. Em sẽ buồn và nhớ anh nhưng rồi em sẽ lại yêu thôi” – Cô thỏ thẻ nói với anh nhưng điệu bộ cứng cỏi vô cùng.

Lần này, anh ôm lấy cô vào lòng.

- “Chúng ta đã… yêu nhau thật lòng chứ?”

Cô rời khỏi vòng tay anh, nhìn trân trân vào đôi mắt anh và khẽ gật đầu.

Hôm đó, anh đáp chuyến bay đêm trở lại thành phố nơi mà anh sinh sống. Anh không thể bỏ gia đình, bạn bè để tới một nơi xa lạ và cô cũng vậy. Nhưng cả hai không đau thương và bi lụy. Họ hứa với nhau họ sẽ lại yêu, say đắm và đam mê.

Đôi khi trong cuộc đời có nhiều cuộc tình đứt đoạn giữa đường, không phải vì họ không yêu nhau mà chỉ vì duyên không tròn. Không thể đi cùng nhau đến đích nhưng không được phép gục ngã và bỏ cuộc. Đó là điều anh và cô đã “lợi dụng” nhau để hiểu ra. Để họ thoát khỏi nỗi ám ảnh vì cuộc tình trước đó mà họ từng tưởng sẽ nhấn chìm họ trong bế tắc.
Nguồn : eva.vn

Đọc xong câu chuyện này không ai không rơi nước mắt

Trong cuộc sống ngày nay, xin đừng quên rằng còn tồn tại lòng nhân ái. Đây là một câu chuyện có thật, chúng tôi gọi là "Câu chuyện bát mì"..Chuyện xảy ra cách đây năm mươi năm vào ngày 31/12, một ngày cuối năm tại quán mì Bắc Hải Đình, đường Trát Hoảng, Nhật Bản.

Đêm giao thừa, ăn mì sợi đón năm mới là phong tục tập quán của người Nhật, cho đến ngày đó công việc làm ăn của quán mì rất phát đạt. Ngày thường, đến chạng vạng tối trên đường phố hãy còn tấp nập ồn ào nhưng vào ngày này mọi người đều lo về nhà sớm hơn một chút để kịp đón năm mới. Vì vậy đường phố trong phút chốc đã trở nên vắng vẻ.
Ông chủ Bắc Hải Đình là một người thật thà chất phát, còn bà chủ là một người nhiệt tình, tiếp đãi khách như người thân. Đêm giao thừa, khi bà chủ định đóng cửa thì cánh cửa bị mở ra nhè nhẹ, một người phụ nữ trung niên dẫn theo hai bé trai bước vào. đứa nhỏ khoảng sáu tuổi, đứa lớn khoảng 10 tuổi. Hai đứa mặc đồ thể thao giống nhau, còn người phụ nữ mặc cái áo khoác ngoài lỗi thời.

- Xin mời ngồi!

Nghe bà chủ mời, người phụ nữ rụt rè nói:

- Có thể... cho tôi một… bát mì được không?

Phía sau người phụ nữ, hai đứa bé đang nhìn chăm chú.

- Đương nhiên… đương nhiên là được, mời ngồi vào đây.

Bà chủ dắt họ vào bàn số hai, sau đó quay vào bếp gọi to:

- Cho một bát mì.

Ba mẹ con ngồi ăn chung một bát mì trông rất ngon lành, họ vừa ăn vừa trò chuyện khe khẽ với nhau. “Ngon quá” - thằng anh nói.

- Mẹ, mẹ ăn thử đi - thằng em vừa nói vừa gắp mì đưa vào miệng mẹ.

Sau khi ăn xong, người phụ nữ trả một trăm năm mươi đồng. Ba mẹ con cùng khen: “Thật là ngon ! Cám ơn !” rồi cúi chào và bước ra khỏi quán.

- Cám ơn các vị ! Chúc năm mới vui vẻ - ông bà chủ cùng nói.

Công việc hàng ngày bận rộn, thế mà đã trôi qua một năm. Lại đến ngày 31/12, ngày chuẩn bị đón năm mới. Công việc của Bắc Hải Đình vẫn phát đạt. So với năm ngoái, năm nay có vẻ bận rộn hơn. Hơn mười giờ, bà chủ toan đóng cửa thì cánh cửa lại bị mở ra nhè nhẹ. Bước vào tiệm là một người phụ nữ dẫn theo hai đứa trẻ. Bà chủ nhìn thấy cái áo khoác lỗi thời liền nhớ lại vị khách hàng cuối cùng năm ngoái.

- Có thể… cho tôi một… bát mì được không?

- Đương nhiên… đương nhiên, mời ngồi!

Bà chủ lại đưa họ đến bàn số hai như năm ngoái, vừa nói vọng vào bếp:

- Cho một bát mì.

Ông chủ nghe xong liền nhanh tay cho thêm củi vào bếp trả lời:

- Vâng, một bát mì!

Bà chủ vào trong nói nhỏ với chồng:

- Này ông, mình nấu cho họ ba bát mì được không?

- Không được đâu, nếu mình làm thế chắc họ sẽ không vừa ý.

Ông chủ trả lời thế nhưng lại bỏ nhiều mì vào nồi nước lèo, ông ta cười cười nhìn vợ và thầm nghĩ: “Trông bà bề ngoài khô khan nhưng lòng dạ cũng không đến nỗi nào!”

Ông làm một tô mì to thơm phức đưa cho bà vợ bưng ra. Ba mẹ con ngồi quanh bát mì vừa ăn vừa thảo luận. Những lời nói của họ đều lọt vào tai hai vợ chồng ông chủ quán.

- Thơm quá!

- Năm nay vẫn được đến Bắc Hải Đình ăn mì thật là may mắn quá!

- Sang năm nếu được đến đây nữa thì tốt biết mấy!

Ăn xong, trả một trăm năm mươi đồng, ba mẹ con ra khỏi tiệm Bắc Hải Đình.

- Cám ơn các vị! Chúc năm mới vui vẻ!

Nhìn theo bóng dáng ba mẹ con, hai vợ chồng chủ quán thảo luận với nhau một lúc lâu.

Đến ngày 31/12 lần thứ ba, công việc làm ăn của Bắc Hải Đình vẫn rất tốt, vợ chồng ông chủ quán bận rộn đến nỗi không có thời gian nói chuyện.
 Đến 9g30 tối, cả hai người đều cảm thấy trong lòng có một cảm giác gì đó khó tả. Đến 10 giờ, nhân viên trong tiệm đều đã nhận bao lì xì và ra về. 
Ông chủ vội vã tháo các tấm bảng trên tường ghi giá tiền của năm nay là “200đ/bát mì” và thay vào đó giá của năm ngoái “150đ/bát mì”. Trên bàn số hai, ba mươi phút trước bà chủ đã đặt một tờ giấy “Đã đặt chỗ”. Đúng 10g30, ba mẹ con xuất hiện, hình như họ cố chờ khách ra về hết rồi mới đến. Đứa con trai lớn mặc bộ quần áo đồng phục cấp hai, đứa em mặc bộ quần áo của anh, nó hơi rộng một chút, cả hai đứa đêu đã lớn rất nhiều.

- Mời vào! Mời vào! - bà chủ nhiệt tình chào đón.

Nhìn thấy khuôn mặt tươi cười của bà chủ, người mẹ chậm rãi nói:

- Làm ơn nấu cho chúng tôi…hai bát mì được không?

- Được chứ, mời ngồi bên này!

Bà chủ lại đưa họ đến bàn số hai, nhanh tay cất tờ giấy “Đã đặt chỗ” đi, sau đó quay vào trong la to: "Hai bát mì”

- Vâng, hai bát mì. Có ngay.

Ông chủ vừa nói vừa bỏ ba phần mì vào nồi.

Ba mẹ con vừa ăn vừa trò chuyện, dáng vẻ rất phấn khởi. Đứng sau bếp, vợ chồng ông chủ cũng cảm nhận được sự vui mừng của ba mẹ con, trong lòng họ cũng cảm thấy vui lây.

- Tiểu Thuần và anh lớn này, hôm nay mẹ muốn cảm ơn các con!

- Cảm ơn chúng con? Tại sao ạ?

- Chuyện là thế này: vụ tai nạn xe hơi của bố các con đã làm cho tám người bị thương, công ty bảo hiểm chỉ bồi thường một phần, phần còn lại chúng ta phải chịu, vì vậy mấy năm nay mỗi tháng chúng ta đều phải nộp năm mươi ngàn đồng.

- Chuyện đó thì chúng con biết rồi - đứa con lớn trả lời.

Bà chủ đứng bên trong không dám động đậy để lắng nghe.

- Lẽ ra phải đến tháng ba năm sau chúng ta mới nộp hết nhưng năm nay mẹ đã nộp xong cả rồi!

- Hả, mẹ nói thật đấy chứ?

- Ừ, mẹ nói thật. Bởi vì anh lớn nhận trách nhiệm đi đưa báo, còn Tiểu Thuần giúp mẹ đi chợ nấu cơm làm mẹ có thể yên tâm làm việc, công ty đã phát cho mẹ một tháng lương đặc biệt, vì vậy số tiền chúng ta còn thiếu mẹ đã nộp hết rồi.

- Mẹ ơi! Anh ơi! Thật là tốt quá, nhưng sau này mẹ cứ để con tiếp tục nấu cơm nhé.

- Con cũng tiếp tục đi đưa báo. Tiểu Thuần chúng ta phải cố gắng lên!

- Mẹ cám ơn hai anh em con nhiều!

- Tiểu Thuần và con có một bí mật chưa nói cho mẹ biết. Đó là vào một ngày chủ nhật của tháng mười một, trường của Tiểu Thuần gửi thư mời phụ huynh đến dự một tiết học. Thầy giáo của Tiểu Thuần còn gửi một bức thư đặc biệt cho biết bài văn của Tiểu Thuần đã được chọn làm đại diện cho Bắc Hải đảo đi dự thi văn toàn quốc. Con nghe bạn của Tiểu Thuần nói mới biết nên hôm đó con đã thay mẹ đến dự.

- Có thật thế không? Sau đó ra sao?

- Thầy giáo ra đề bài: “Chí hướng và nguyện vọng của em là gì?” Tiểu Thuần đã lấy đề tài bát mì để viết và được đọc trước tập thể nữa chứ. Bài văn được viết như sau: “Ba bị tai nạn xe mất đi để lại nhiều gánh nặng. Để gánh vác trách nhiệm này, mẹ phải thức khuya dậy sớm để làm việc”. Đến cả việc hàng ngày con phải đi đưa báo, em cũng viết vào bài nữa. Lại còn: “Vào tối 31/12, ba mẹ con cùng ăn một bát mì rất ngon. Ba người chỉ gọi một tô mì, nhưng hai vợ chồng bác chủ tiệm vẫn cám ơn và còn chúc chúng tôi năm mới vui vẻ nữa. Lời chúc đó đã giúp chúng tôi có dũng khí để sống, khiến cho gánh nặng của ba để lại nhẹ nhàng hơn”. Vì vậy Tiểu Thuần viết rằng nguyện vọng của nó là sau này mở một tiệm mì, trở thành ông chủ tiệm mì lớn nhất ở Nhật Bản, cũng sẽ nói với khách hàng của mình những câu như: “Cố gắng lên ! Chúc hạnh phúc ! Cám ơn !”

Đứng sau bếp, hai vợ chồng chủ quán lặng người lắng nghe ba mẹ con nói chuyện mà nước mắt lăn dài.

- Bài văn đọc xong, thầy giáo nói: anh của Tiểu Thuần hôm nay thay mẹ đến dự, mời em lên phát biểu vài lời.

- Thật thế à? Thế lúc đó con nói sao?

- Bởi vì quá bất ngờ nên lúc đầu con không biết phải nói gì cả, con nói: “Cám ơn sự quan tâm và thương yêu của thầy cô đối với Tiểu Thuần. Hàng ngày em con phải đi chợ nấu cơm nên mỗi khi tham gian hoạt động đoàn thể gì đó nó đều phải vội vả về nhà, điều này gây không ít phiền toái cho mọi người. Vừa rồi khi em con đọc bài văn thì trong lòng con cảm thấy sự xấu hổ nhưng đó là sự xấu hổ chân chính. Mấy năm nay mẹ chỉ gọi một bát mì, đó là cả một sự dũng cảm. Anh em chúng con không bao giờ quên được… Anh em con tự hứa sẽ cố gắng hơn nữa, quan tâm chăm sóc mẹ nhiều hơn. Cuối cùng con nhờ các thầy cô quan tâm giúp đỡ cho em con.”

Ba mẹ con nắm tay nhau, vỗ vai động viên nhau, vui vẻ cùng nhau ăn hết tô mì đón năm mới rồi trả 300 đồng, nói câu cám ơn vợ chồng chủ quán, cúi chào và ra về. Nhìn theo ba mẹ con, vợ chồng ông chủ quán nói với theo:

- Cám ơn! Chúc mừng năm mới!

Lại một năm nữa trôi qua.



Bắc Hải Đình vào lúc 9g tối, bàn số hai được đặt một tấm giấy “Đã đặt chỗ” nhưng ba mẹ con vẫn không thấy xuất hiện.

Năm thứ hai rồi thứ ba, bàn số hai vẫn không có người ngồi. Ba mẹ con vẫn không thấy trở lại. Việc làm ăn của Bắc Hải Đình vẫn như mọi năm, toàn bộ đồ đạc trong tiệm được thay đổi, bàn ghế được thay mới nhưng bàn số hai thì được giữ lại y như cũ.

“Việc này có ý nghĩa như thế nào ?” Nhiều người khách cảm thấy ngạc nhiên khi nhìn thấy cảnh này nên đã hỏi. Ông bà chủ liền kể lại câu chuyện bát mì cho mọi người nghe. Cái bàn cũ kia được đặt ngay chính giữa, đó cũng là một sự hy vọng một ngày nào đó ba vị khách kia sẽ quay trở lại, cái bàn này sẽ dùng để tiếp đón họ. Bàn số hai “cũ” trở thành “cái bàn hạnh phúc”, mọi người đều muốn thử ngồi vào cái bàn này.

Rồi rất nhiều lần 31/12 đã đi qua.

Lại một ngày 31/12 đến. Các chủ tiệm lân cận Bắc Hải Đình sau khi đóng cửa đều dắt người nhà đến Bắc Hải Đình ăn mì. Họ vừa ăn vừa chờ tiếng chuông giao thừa vang lên. Sau đó, mọi người đi bái thần, đây là thói quen năm, sáu năm nay. Hơn 9g30 tối, trước tiên vợ chồng ông chủ tiệm cá đem đến một chậu cá còn sống. Tiếp đó, những người khác đem đến nào là rượu, thức ăn, chẳng mấy chốc đã có khoảng ba, bốn chục người. Mọi người rất vui vẻ. Ai cũng biết lai lịch của bàn số hai. Không ai nói ra nhưng thâm tâm họ đang mong chờ giây phút đón mừng năm mới. Người thì ăn mì, người thì uống rượu, người bận rộn chuẩn bị thức ăn… Mọi người vừa ăn, vừa trò chuyện, từ chuyện trên trời dưới đất đến chuyện nhà bên có thêm một chú nhóc nữa. Chuyện gì cũng tạo thành một chuỗi câu chuyện vui vẻ. Ở đây ai cũng coi nhau như người nhà.

Đến 10g30, cửa tiệm bỗng nhiên mở ra nhè nhẹ, mọi người trong tiệm liền im bặt và nhìn ra cửa. Hai thanh niên mặc veston, tay cầm áo khoác bước vào, mọi người trong quán thở phào và không khí ồn ào náo nhiệt trở lại. Bà chủ định ra nói lời xin lỗi khách vì quán đã hết chỗ thì đúng lúc đó một người phụ nữ ăn mặc hợp thời trang bước vào, đứng giữa hai thanh niên.

Mọi người trong tiệm dường như nín thở khi nghe người phụ nữ ấy nói chầm chậm:

- Làm ơn… làm ơn cho chúng tôi ba bát mì được không?

Gương mặt bà chủ chợt biến sắc. Đã mười mấy năm rồi, hình ảnh bà mẹ trẻ cùng hai đứa con trai chợt hiện về và bây giờ họ đang đứng trước mặt bà đây. Đứng sau bếp, ông chủ như mụ người đi, giơ tay chỉ vào ba người khách, lắp lắp nói:

- Các vị… các vị là…

Một trong hai thanh niên tiếp lời:

-Vâng! Vào ngày cuối năm của mười bốn năm trước đây, ba mẹ con cháu đã gọi một bát mì, nhận được sự khích lệ của bát mì đó, ba mẹ con cháu như có thêm nghị lức để sống. Sau đó, ba mẹ con cháu đã chuyển đến sống ở nhà ông bà ngoại ở Tư Hạ. Năm nay cháu thi đỗ vào trường y, hiện đang thực tập tại khoa nhi của bệnh viện Kinh Đô. Tháng tư năm sau cháu sẽ đến phục vụ tại bệnh viện tổng hợp của Trát Hoảng. Hôm nay, chúng cháu trước là đến chào hỏi bệnh viện, thuận đường ghé thăm mộ của ba chúng cháu. Còn em cháu mơ ước trở thành ông chủ tiệm mì lớn nhất Nhật Bản không thành, hiện đang là nhân viên của Ngân hàng Kinh Đô. Cuối cùng, ý định nung nấy từ bao lâu nay của chúng cháu là hôm nay, ba mẹ con cháu muốn đến chào hỏi hai bác và ăn mì ở Bắc Hải Đình này.

Ông bà chủ quán vừa nghe vừa gật đầu mà nước mắt ướt đẫm mặt. Ông chủ tiệm rau ngồi gần cửa ra vào đang ăn đầy miệng mì, vội vả nhả ra, đứng dậy nói:

- Này, ông bà chủ, sao lại thế này? Không phải là ông bà đã chuẩn bị cả mười năm nay để có ngày gặp mặt này đó sao ? Mau tiếp khách đi chứ. Mau lên!

Bà chủ như bừng tỉnh giấc, đập vào vai ông hàng rau, cười nói:

- Ồ phải… Xin mời! Xin mời! Nào bàn số hai cho ba bát mì.

Ông chủ vội vàng lau nước mắt trả lời:

- Có ngay. Ba bát mì.

Thật ra cái mà ông bà chủ tiệm bỏ ra không có gì nhiều lắm, chỉ là vài vắt mì, vài câu nói chân thành mang tính khích lệ, động viên chúc mừng. Với xã hội năng động ngày nay, con người dường như có một chút gì đó lạnh lùng, nhẫn tâm. Nhưng từ câu chuyện này, tôi đi đến kết luận rằng : chúng ta không nên chịu ảnh hưởng của hoàn cảnh xung quanh, chỉ cần bạn có một chút quan tâm dành cho người khác thì bạn có thể đem đến niềm hạnh phúc cho họ rồi. Chúng ta không nên nhỏ nhoi ích kỷ bởi tôi tin trong mỗi chúng ta đều ẩn chứa một tấm lòng nhân ái. Hãy mở kho tàng ấy ra và thắp sáng nó lên dù chỉ là một chút ánh sáng yếu ớt ,nhưng trong đêm đông giá rét thì nó có thể mang lại sự ấm áp cho mọi người.

Câu chuyện này xuất hiện làm xúc động không ít độc giả Nhật Bản. Có người nhận xét rằng : "Đọc xong câu chuyện này không ai không rơi nước mắt." Đây chỉ là lời nhận xét mang tính phóng đại một chút nhưng nó không phải là không thực tế. Quả thật, nhiều người đọc xong câu chuyện đã phải rơi lệ, chính sự quan tâm chân thành và lòng nhân hậu trong câu chuyện đã làm cho họ phải xúc động.



Nguồn: songdep - Câu chuyện về một bát mì
pt>